Gedichte Vietnamesisch
Gedichte von Karl Lubomirski, übersetzt in die vietnamesische Sprache.CÁI THIỆN, CÁI ÁC
Cái Thiện
Cái Ác
Hai đường song song
Giao điểm ở vô cùng.
CHIẾC GIỎ TƯ TƯỞNG CỦA TÔI
Chiếc giỏ đựng tư tưởng của tôi
Giờ trống rỗng
Tôi khoắng tay xuống đáy
Và lại tìm được – tôi.
TÔI Ở CÁCH XA TÔI
Tôi ở cách xa tôi,
Xa đến nỗi, nếu em không đến đó,
Không cuộc đời nào đến được với tôi đâu.
NHỮNG CÁNH HOA CỦA ÁNH MẮT EM
Những cánh hoa của ánh mắt em
Trên nấm mộ tình yêu mới đắp
Mọc lên từ nước mắt
Và mùi hương sẽ lại vô duyên
Giống như anh và em?
KHI NHỮNG CUỘC TRÒ CHUYỆN
Khi những cuộc trò chuyện nhỏ nhẹ bằng điện thoại
Còn xe duyên
Anh với em,
Thì những kỷ niệm hạnh phúc
Như chim én, hợp đàn, đậu thành hàng,
Trước khi chúng hân hoan
Bay về phương Nam
Cuộc đời của chúng ta.
GÓC NHÌN CHÂU ÂU
Đọc báo,
Những người khác đói,
Đọc báo,
Những người khác chết,
Đọc báo,
Và đã chết.
MỈM CƯỜI
Mỉm cười, hãy đợi anh,
Mỉm cười, hãy chờ anh,
Anh sẽ đến
Nhưng chưa biết khi nào,
Cần bao nhiêu bóng tối
Cho một đêm vô tận?
ĐỜI
Nút dây thừng thắt vội
Gỡ ra vô cùng khó,
Nhưng dễ dàng chặt đứt.
HÃY LÀ CHÍNH MÌNH
Hãy là
Chính mình,
Làn nước nông
Chân lý
Chỉ mang nổi những cánh hoa.
SINH NHẬT
Sự ra đời đặt ta không thương tiếc
Trước ngưỡng cửa Cô Đơn.
Nơi đáy sâu của nó
Ta sẽ đánh mất mình.
BUỔI SÁNG
Trăng
Kéo đuôi áo dài óng ánh bạc
Ra khỏi biển,
Cõi vô tận
Lặng thinh
Đội vòng trang sức mặt trời
Lên mái đầu tăm tối của màn đêm,
Ngày mới bắt đầu.
QUÊ HƯƠNG
Nơi mỗi cái cây là anh
Mỗi áng mây là chị
Nơi bầu trời là cha
Và mặt đất là mẹ.
Nơi ta vẫn khóc thầm
Khi vui như khi buồn
Nơi người còn lặng lẽ
Ngắm mặt trời mặt trăng.
Quê hương, nơi duy nhất
Ta ước mong được chết
Dù phải chết sớm hơn
Nơi đất khách quê người.
MỘT NGÀY
Một ngày đậm mầu xanh lá cây
Và mầu xanh da trời
lặn chìm vào mắt tôi
Tôi biết mình đã sống.
Nhưng những huyệt mộ sâu
Của biết bao Hy vọng
Vẫn đợi chờ ánh sáng lạnh vầng trăng.
GỬI ENRICA
Những tòa tháp của giáo đường Hạnh Phúc
Ở nơi xa vời vợi,
Chỉ những ý nghĩ về em mới dám dấn thân
Bay những chuyến bay dài.
TẤT CẢ CHÚNG TA
Tất cả chúng ta đều có tên
Trong sổ vàng lưu niệm của Thời Gian
Ta nhầm lẫn phòng chờ của Tử Thần
Với cuộc đời đang sống.
HỒN TÔI THẤT NGHIỆP
Từ khi tôi cam chịu cảnh nghèo nàn khốn khổ
Tôi đã trở thành kẻ thuê lại cuộc đời
Và hồn tôi thất nghiệp.
NẾU SỰ KHỐN CÙNG
Nếu sự khốn cùng khiến bạn tiêu tán đi phẩm giá
Như muối tan từ khoáng chất,
Nếu sự khiếp sợ sùi lên thành u bướu
Của Hy vọng,
Thì đừng quên
Giành tình thương cuối cùng của bạn
Cho ánh mắt trẻ thơ.
KHI ANH HÁM MỐI LỢI
Khi anh hám mối lợi của cuộc đời,
Cuộc đời đi qua anh.
HOÀN CẢNH
Chiếc máy ép tâm hồn
Ép ra sự Thất vọng
Từ những giọt lệ đã héo khô.
CHƯA BAO GIỜ CON THẤY
Chưa bao giờ con thấy các thiên thần
Nhưng mẹ ơi,
Chắc chắn họ phải vô cùng giống mẹ.
VẠN VẬT
Vạn vật đều cầu nguyện cho mình
Người cầu nguyện cho người
Thế nhưng – ai cầu nguyện cho Chúa,
Chúa cầu nguyện cho ai?
NHỮNG NGƯỜI ĂN MÀY
Họ rộng lượng đánh đổi sự yên bình lấy
Hai xu,
Khiến chúng ta giống người hơn
Hai xu.
NẾU TỰ DO CỦA ANH
Nếu Tự Do của anh
Chỉ là sự Hiện tồn vô nghĩa
Anh vẫn còn Hy vọng
Đưa mắt nhìn qua các chấn song.
CHỈ BẰNG THƠ
Chỉ khoác lên mình các bài thơ
Hồn tôi đứng
Giữa mùa đông tư tưởng.
THỜI GIAN
Thời gian phủ lên tầng tầng lớp lớp
Kỷ niệm đời tôi thành chuỗi hạt trân châu,
Không ai đeo.
NGÀY THƯỜNG
Buổi tối, đắp lên người tấm khăn choàng Lo Âu
Buổi sáng, cái lạnh của Nỗi Sợ đánh thức tôi tỉnh dậy,
Đôi khi niềm Hy vọng cũng dám đến với tôi,
Nhưng chỉ trong đêm, trong những giấc mơ thôi.
CÂY ĐỜI
Cây Đời tôi ra trái
Hoài nghi.
CÓ LẼ KHÔNG CÓ GÌ
Nếu tình em đi qua thửa ruộng hồn tôi
Đầy sỏi đá,
Có lẽ không có gì đâm chồi,
Không có gì xảy ra,
Nhưng mặt đất không còn lún nữa.
CUỘC TRANH CÃI
Em đã dựng một túp lều
Trên tình yêu của tôi,
Mảnh vườn phía sau
Biến thành nơi đổ ngôn từ phế thải
Nhưng
Ngọn tháp của những năm chung sống
Giờ đã rất cao và nguy hiểm
Nếu lung lay
Những viên ngói mỏng manh Hy vọng
Từ trên cao lao xuống
Vỡ Niềm tin tôi vẫn dành cho em.
TỈNH NGỘ
Mối tình chúng ta từng mơ ước
Nó đã giấu chúng ta, không nói đến cái chết của mình.
KHI CÃI NHAU
Tôi sẽ chất lên em sự kiên cường chịu đựng
Đến khi em gục ngã.
KHÔNG PHẢI BÓNG HÌNH EM
Em không chia sẻ bóng em
Cho người khác
Mà ánh sáng của em.
Ngoại trừ khi
Đời em là sa mạc.
SÁCH
Đừng trổ quá nhiều cửa sổ
Lên bức tường của anh,
Quá nhiều ánh sáng
Tường sẽ đổ.
CẢNH BÁO
Tâm hồn không mọc lại.
NHƯ EM
Cũng như em, tôi đi
Trên chiếc nạng
Qua khu vườn Kỳ vọng của mình.
TRỐNG RỖNG
Xã hội thịnh vượng trở nên trống rỗng
Hầu như tất cả bị thủ tiêu
Vì chúng ta dùng cái Tôi quá liều.
GỬI CÁC NHÀ GIÁO DỤC
Những nhánh cành chúng tôi trổ hoa nụ cười
Các người bẻ gãy rồi,
Còn mong gì cây đời ra trái?
TUỔI GIÀ
Treo trên sợi dây xâu những chiếc bánh mì
Ẩn phía sau sự chăm nom thù hận
Tuổi già
Nuôi dưỡng bạn bè mình
Bằng vụn bánh.
TRẠI TRẺ MỒ CÔI
Những đứa trẻ giữa màu xanh tươi mát
Những đứa trẻ trong các phòng reo cười
Những đứa trẻ không hề thiếu thứ gì
Những đứa trẻ không hề chờ đợi gì
Tâm hồn chúng
Nỗi buồn đã tha đi.
LƯU VONG
Quen nay đây mai đó
Vui nơi này, nơi nọ
Viết thư báo tin cho người thân
Không nhớ ra
Họ không còn sống nữa.
CHÚNG TÔI - NHỮNG NGƯỜI KHÔNG QUAN TRỌNG
Chúng tôi là sự dơ bẩn
Chừng nào còn bám vào giầy của các người,
là đất đai
Chừng nào còn nuôi sống các người,
là núi cao
Chừng nào còn nghĩ hộ các người,
là vực thẳm
Chừng nào còn chống đối các người,
Là Quê hương
Chừng nào còn chết hộ các người.
TRONG CÁC VÍ TIỀN
Đựng trong các ví tiền
Họ muốn lôi con người ra khỏi chúng ta để đưa đi
Đi đâu?
THÀNH PHỐ
Phía trên
Nhà cao tầng lại nhà cao tầng
Và mặt trời.
Phía dưới
Mầm cây trong bóng tối
Không thể nào mọc được.
NGƯỜI CHẾT
Người đời tháo rỡ các bức ảnh
Treo chúng vào hoài niệm
Phiền lòng vì những thứ không đâu
Người chết còn để lại
Trừ khi – đó là vàng.
SỰ TIẾN BỘ
Chúng ta chặt đứt tay
Số phận
Và tin
Không còn có số phận.
NHỮNG NGƯỜI MẸ
Được thần thánh hóa
Được tôn thờ
Được yêu thương
Được chịu đựng
Được xa lánh.
TÔI THƯƠNG CHO BIỂN
Tôi thương cho biển
Khoác trên mình tấm áo ngọc trai
Và rác thải của chúng ta.
MA TÚY
Cây trường xuân
Vây con cái chúng ta.
LẶNG LẼ
Lặng lẽ cầu nguyện cho em
Trước khi cơn giận ở nơi em tỉnh dậy,
Lặng lẽ lau khô gương mặt em
Trong ngọn gió ban mai,
Lặng lẽ rửa sạch vầng trán em
Khỏi những từ thô tháp,
Lặng lẽ tìm đến nơi
Em đã đánh mất mình,
Anh tìm được em.
TRONG THÀNH PHỐ CỦA TÔI
Trong thành phố của tôi có vạt cỏ xanh tươi
Các bông hoa đều tin
Mờ mờ là ánh sáng
Khí thải là khí trời.
Chúng mỉm cười.
NGÀY CỦA MẸ
Con đã không ngắt
Những bông hoa tím ở trong rừng
Con tặng mẹ
Sự sống còn của chúng.
EM
Nếu anh, giã từ tất cả, quay trở lại
Chỉ còn em
Một khoảnh đất
Duy nhất
Chốn điêu tàn,
Nơi đời anh tha hương
Lại đâm chồi, nẩy lộc.
TRONG TẤT CẢ NHỮNG MÁI TÓC XOĂN
Anh tìm em
Trong tất cả những mái tóc xoăn trên trái đất này,
Anh tìm mắt em
Trong tất cả những đôi mắt xanh trên trái đất này,
Tìm môi em, giọng nói
Và hơi thở của em
Anh tìm
Trong sắc xám những cánh đồng hoang hóa
Anh tìm
Cho đến khi ánh mắt nhìn vấp ngã
Chơi vơi dừng lại
Nơi có bông hoa sen cuối cùng
Trong hồ sen
Đó là em.
MÙA XUÂN KHÔNG CÓ EM
Lại một mùa xuân không có em
Dù đàn sẻ đồng vẫn rào rào vỗ cánh
Vẫn không có em mùa xuân này,
Anh từng biết đến nỗi buồn
Biết đến tầng không và các chuyến bay,
Nhưng hôm nay anh là một cái cây
Hóa đá,
Khiến cho mây trời và các vì sao
Sợ hãi chào anh.
CHIẾN TRANH
Máy tính điện tử tính toán được tất cả
Ngoại trừ lòng thương người.
PHỤC SINH
Người anh em cát bụi
Còn nhận ra tôi không?
ĐOÀN TÙY TÙNG NGÔN TỪ
Đoàn tùy tùng ngôn từ
Quỳ xuống lạy
Khi lời dối trá khoác hoàng bào
Đi qua.
NHỮNG CON BƯỚM
Bướm
Không phải đại bàng
Chinh phục đại dương.
GÓA PHỤ
Họ lau các ngôi mộ
Bằng bàn tay thô cứng,
Giận hờn cắm cuống hoa
Vào trong những chiếc bình,
Con mắt đen canh giữ
Không cho cỏ dại mọc,
Ánh mắt đầy ưu tư.
TRONG NHÀ THỜ
Trong các nhà thờ
Chim
Không hót.
BÊN VỆ ĐƯỜNG
Một bông hoa xanh nở bên vệ đường
Bầu trời không còn cô đơn nữa.
KHÔNG SỐNG QUA NGÀY
Không sống qua ngày
Sống thật
Rồi thành đất
Cho cây hoa tím xanh.
CHÚNG TA
Chúng ta đã lấy đi âm thanh của không trung
Đã cướp đi khoáng sản của Trái Đất,
Đánh cắp gam mầu tối của màn đêm
Cướp đi muông thú của rừng
Cá của nước
Tự Do của loài vật
Chúng ta lấy đi ý nghĩa của Tự Do
Hình dạng của sỏi đá
Mầu sắc và mùi hương của cây
lấy mất đi sức mạnh của dòng sông
Sức sống của biển
Sự tĩnh lặng của núi đồi
Sự trong sáng của vầng trăng
Sự uy nghi của vũ trụ
Chúng ta đã làm bao chuyện đó
Không ân hận, ăn năn?
LÒNG NHÂN TỪ
Lòng nhân từ
Quăng các con cá câu được về với nước
Để chúng lại đớp mồi, cắn câu
Và rốt cuộc
Chết đói vì rách miệng.
CHIM ÉN Ở KRAKỐP
Ở Krakốp chim én bay
Không cao hơn nơi khác,
Nhưng các cô gái nơi đây
Vẫn còn hái quả cây phúc bồn tử trong rừng
Tặng những người thân yêu nhất của mình.
BA LAN
Là nơi
Người ta chôn cất các nhà thơ
Bên cạnh các ông vua.
TỬ CẤM THÀNH
Trái tim cô đơn
Từng đập ở nơi này.
NGƯỜI TRUNG HOA
Họ mỉm cười sống cái khổ của mình
Mỉm cười
Cho đến khi chiều tắt.
BÊN EM
Bên em
Anh chết dễ dàng hơn.
QUAY QUANH MẶT TRỜI
Để quay quanh mặt trời
Làm một hành tinh
Là đủ.
AI RƠI RA KHỎI TRÁI TIM
Ai rơi ra khỏi trái tim
Ngã vào tay Thần Chết.
THỜI GIAN
Thời gian
Chiếc lá
Trong cây
Vĩnh Hằng.
CUỘC SỐNG LÀ
Một lá thư dài
mà Bất Hạnh
Gửi cho Hạnh Phúc.
HỌC KHÓ NHẤT
Học khó nhất là
Học mình thất bại.
NGHIÊNG MÌNH
Nghiêng mình trước một trái tim
Không phải hạ thấp mình.
SỰ BẤT TỬ CHẠY TRỐN
Sự bất tử chạy trốn kẻ tiểu nhân
Tìm đến người quân tử.
KHÔNG THỂ LÀM ÁNH SÁNG
Nếu bạn không thể làm ánh sáng
Cho một ai,
Cũng đừng làm bóng tối.
CÂY CẦU TÌNH YÊU
Cây cầu của Tình Yêu
Bắc qua sông Thù Hận
Mỏng manh và dễ gãy.
CHỈ CÒN MỘT BÀI THƠ
Chỉ còn một bài thơ duy nhất:
Nhịp đập của trái tim.
TÔI
Là bức rèm che
Không có cửa sổ.
CHIM ÉN
Một trái tim
Trong một nhúm lông tơ
Bay đến tận
Châu Phi
CÓ NHỮNG NGÀY
Có những ngày
Thật nặng nề
Nặng hơn mọi gánh nặng
Ta chỉ là đất
Chẳng gì khác hơn là đất
Không có nổi
Một đường cày.
GOETHE
Ông trở thành Ánh sáng
Những người khác
Bóng râm.
BUỒNG TIM CỦA TÔI
Buồng tim của tôi bây giờ trống rỗng
Những người từng đến ở
Đã bỏ đi
Đến nơi rộng lớn hơn.
ĐÔI CÁNH HÙNG MẠNH
Đôi cánh thế gian cực kỳ hùng mạnh
Nhưng không
Nâng lên nổi
Một trái tim u buồn.
ĐIỀU ƯỚC CHO MỘT NGÀY
Một mẩu bánh mì
Một lời nói đẹp
Và một chút ngạc nhiên.
TỪ BIỆT
Không lâu nữa đâu
Bụi sẽ phủ lên chiếc ghế ta ngồi.
Rèm cửa vẫn đung đưa
Khi ban mai gió thoảng,
Nhưng cỏ cây sẽ đưa mắt
Tìm ta,
Nơi vẫn vang lên những lời chào buổi sáng
Giờ tĩnh lặng,
Cái thời của chúng ta
Sẽ vỗ cánh bay đi.
CHA
Quần áo cha mặc
Mới nguyên
Khi cha chết.
Đôi giầy cha đi
Mới nguyên
Khi cha chết
Mới nguyên như
Quyền sống
của cha.
VĂN NHÂN
Lao vào lưỡi gươm của ngôn từ
Không chảy máu.
NHỮNG CHIẾC GAI TRONG TIM EM
Những chiếc gai trong tim em
Mọc ra ngoài
Hay chúng đâm vào trong?
EM LÀ KHU RỪNG
Em là khu rừng
Sẽ còn những con đường mới mở
Chạy qua.
DÙ CHÚNG TA CHẠY TRỐN
Dù chúng ta chạy trốn
Đến bất kỳ một ngôi sao nào
Thì nỗi Cô Đơn
Vẫn bám theo.
THIÊN ĐƯỜNG
Không bao giờ còn cô đơn nữa.
CÁC THIÊN THẦN
Cánh mòn vẹt hết
Sống giữa chúng ta
Không ai hay.
HÃY TRẬN TRỌNG
Thận trọng! Ông lão ơi,
Đừng để mình bị thương,
Ai sẽ chăm sóc ông
Thời buổi rối ren này?
NGƯỜI TÀN TẬT
Mỗi ngày
Mất một tiếng đóng khuy áo,
Mỗi ngày
Mất một tiếng mở khuy áo,
Vẫn: “Cám ơn,
Tôi khỏe!”.
MỖI NĂM MỘT LẦN
Mỗi năm một lần
Các thiên thần từ trên trời xuống trái đất,
Cây cối
Vì không biết khóc
Đã nở hoa.
EM LÀ
Căn phòng của tôi
Không có tường.
CHIẾC ĐINH MÓC
Một chiếc đinh móc tự xoay người
Bức ảnh rơi
Và tường được cứu rỗi.
CÁ HEO
Những chú cá heo nào
Sẽ chết ngạt
Trong internet?
TRÁI TÁO CUỐI CÙNG
Mong làm trái táo cuối cùng
Trên cây
Trong mùa đông giá lạnh
Những con chim sẽ tìm được niềm vui.
HẠNH PHÚC
Quả bóng bay
Bàn tay con trẻ
Ủy thác cho bầu trời.
MUỘN MÀNG
Đứng phía trên thung lũng
Của Tình yêu
Nhìn xuống
Quay đi
Lau khô
Mặt.
TẤT CẢ CHÚNG TA
Tất cả chúng ta
Đều là cây thập tự
Có một vị Chúa treo trên đó.
CÁC CÔ GÁI
Các cô gái
Mặc mỏng manh
Tối tối đứng đợi bên vệ đường
Từng là niềm tự hào của các anh trai
Là niềm vui của bao bà mẹ
Và họ khóc
Khi nắm bàn tay cha.
THẦN ÁI TÌNH AMOR
Là đứa trẻ
Mặc áo dệt từ những chiếc hôn.
TRÊN CÁC NẤC THANG
Trên các nấc thang
Hoài niệm
Ta đi vào Lãng Quên.
MỘT NGÀY TỐT LÀNH
Không dẫm chết một con sâu,
Không bẻ một bông hoa,
Không con ốc nào thấy ta thu mình lại,
Không một ai thấy ta phải cúi người,
Một ngày tốt lành
Thêu vào gam mầu tối
Chút ánh bạc lung linh.
KHÔNG LÀ GÌ
Không là gì hết cả
Đời là sự thoáng qua
Một đời đâu đủ sức
Hiểu hết một bông hoa.
Propyläen der Nacht
Gedichte
Zweite erweiterte Gesamtausgabe
Waldemar Weber Verlag Augsburg
ISBN 3-9808647-1-5
weitere Gedichte